Sunday, April 14, 2013

Sắc màu của đêm

Sắc màu của đêm



Đêm.. và những tự sự lấp đầy trong tâm trí. Giữa mảng tối muôn sắc màu, anh thích giấu mình vào đó, tìm chút tĩnh lặng, để lắng nghe hơi thở, những nhịp đập của mênh mang. Bao xô bồ, bao chất ngất đang dần đọng lại nơi này.




Tấm thiệp nghiêng nghiêng trên bàn phím chiếc laptop, công việc còn dở dang. Từng con chữ như đang nhảy múa trong mắt. Màu mực này cách đây mấy năm là màu mực anh vẫn thường viết.. Tấm thiệp này không đề tên người gửi, lọ nước hoa gửi kèm chỉ là vỏ. Mùi nước hoa này anh đã mua đem tặng một người vốn là trái sở thích với nó.




[i]"Hôm nay về nhà mới, lúc dọn đồ chợt chẳng biết từ đâu, những tấm thiệp anh mất công bỏ ra ghi lại từng SMS em gửi ngày nào chợt rơi ra. Em đọc mà nước mắt thành dòng lúc nào chẳng biết. Có phải vì em đã thay đổi nhiều quá hay không, mà suốt từ ngày đó, em không khóc thêm một giọt nước mắt nào cả. Hay là với em, những thứ đáng để mình rớt nước mắt ngày càng ít đi?




Em nhớ quãng thời gian em cố gắng quên đi người đó, những ngày em bỏ học đi lang thang, những lần em từ chối hàng trăm cuộc gọi từ một số máy hết lòng quan tâm em, những lần em mịt mờ trở về từ cõi nhớ, là những đêm chủ số máy ấy đứng ở đầu con ngõ nhỏ, lại trìu mến với nụ cười và ánh mắt quan tâm nhìn em. Những lần như thế, hoặc là món bánh kem em thích, hoặc là vài cái chân gà quán quen em vẫn qua, hay những lời thuyết phục em bằng được cùng bữa tối muộn quanh nhà em, cố gắng bao nhiêu để gây cho em một nụ cười... anh chẳng bao giờ nói với em về nỗi đau, nhưng lại là người dạy em cách vượt qua nó.




Một tối nào đó, cứ như vậy, em ào vào lòng người ta, khóc, cố đem hết nỗi đau kể lể với anh bằng từng giọt nước mắt. Hai năm bên cạnh anh, cũng là quãng thời gian ngọt ngào nhất trong chuyến du lịch cuộc đời em vào thế giới này. Đắng cay, em tự nuốt vào tìm, bởi vì em hiểu, có người cũng khổ sở vô cùng..




Chẳng biết từ khi nào, em có một thói quen, thói quen dựa dẫm vào một người luôn bên cạnh em. Cho đến giờ đây, mỗi lúc một mình đi, một mình về, có lúc, em vẫn giật mình dừng xe nhìn lại góc đường nơi anh thường đứng, rồi lại tự lắc đầu mỉm cười riêng mình.




Lúc này, khi cả hai đã bình lặng lại sau cơn bão thật dài ấy, em mới nói với anh, rẳng em không hề trách cứ anh chút nào, là tự anh ràng buộc mình với những trách nhiệm đấy thôi. Anh vẫn luôn như thế, yêu thương em, quan tâm em đến từng thứ nhỏ nhất. Anh có biết không, đó chính là 'liều thuốc' đã giúp em vượt qua nỗi đau tưởng chừng như vô vọng, cũng là niềm tự hào và hãnh diện vô bờ của em trước tụi bạn thân đấy. Liệu rồi có người đàn ông nào đến với em được như những gì anh đã từng làm như lời cuối cùng anh nói hay không, anh?




Chà, nhưng như thế thì cũng chưa đủ, anh nhỉ. Vì đến cuối cùng chẳng phải ta vẫn chia tay đó sao? Anh lúc này đã có gì mới chưa? Nhiều khi em cứ tò mò về người mới ấy của anh đấy, liệu có cao hơn em, có xinh hơn em, có đôi mắt to và đẹp hơn em, có đôi môi mềm và ngọt như em không? Thế rồi em lại tự cười xoà với ý nghĩ con trẻ của mình.




Em đã vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn như những gì anh muốn thấy. Cổ họng chẳng thèm đau, và ngứa mỗi khi trái gió trở trời, bời vì em biết, chẳng ai mua thuốc cho em ngậm, chảng ai đổi cho em một ly sinh tố lạnh lấy một ly coffee nóng, cũng chẳng ai thèm chia sẻ cho em cái khăn với cái ảo khoác để rồi run lên vì cái lạnh của gió đông lạnh căm căm.. Và nhiều nhiều lắm những thay đổi này: chẳng nũng nịu mỗi khi ốm, lảm đỏm hơn trước cũng nhiều này, nhưng ít cười và nhiều suy tư hơn trước đấy. Tuy thế thôi, mà nếu có ai hỏi em: hài lòng không? Em sẽ chẳng ngại ngần mà trả lời: Có!! Vì em tin những điều anh cho là đúng, sẽ tốt hơn với em.




Còn anh nữa đấy, cũng hạnh phúc anh nhé. Em chắc những người cho đi thật nhiều trong tỉnh yêu hẳn sẽ nhận lại được cũng rất nhiều, dù có thể là từ phía khác.




Em sẽ giữ lại những tấm thiệp này bên cạnh, để đi đến cùng, thật đấy!!"[/i]




Ngoài kia mưa, từ lúc nào đã giăng khắp nẻo rồi. Nhoài người ra ban công cố hứng lấy vài giọt vào mặt. Mấy năm nay cứ lững thững đi và về giữa đời, đổ lỗi hết thảy cho những bận bịu thường nhật, rồi có lại thanh thản những lúc quay cuồng thở ra đầy hơi men đâu, vì sao vậy?? Hạnh phúc, có phải chỉ cách bản thân một cánh tay? Đưa đôi tay gân guốc ra trước mặt, nhắm mắt lại, anh giang ra.. ôm lấy chút hư vô vào lòng.. Cứ như thế, cuộc đời sẽ đi qua, yên ả đi qua....



Trích dẫn:



Khi mặt trời vắng bóng, khi lời nguyện khuất lấp, nghe lạc loài nỗi nhớ sao mỏi mong.. Bao là tình thắm thiết, cho ngày dài nuối tiếc, thương nhiều rồi cũng cách xa mà thôi.. Mưa từng ngày thiết tha, mưa bàng hoàng xót xa, còn mưa mãi giữa bơ vơ, nắng trong mưa.



Cầm lên chiếc điện thoại, soạn một tin nhắn, search trong contact list, ngờ ngợ mới hiểu ra điều gì đó. Xoá, rồi có quên đi được đâu.




[i]"Hạnh phúc và nhớ giữ gìn sức khoẻ!"[/i]




Giấu hết những suy tư còn lại, giấu tiếng thở dài vào mưa, công việc còn bộn bề quá.




Đêm rồi cũng sẽ qua nhanh, nhưng trong tâm tư biết rằng đêm đã nhuốm vào lòng nó chút sắc màu, màu của hoài niệm.



'plz come out from the color of night'

















0 comments:

Post a Comment